Chương 167: Tiểu Chiếu

Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Phong Nam Bắc

7.023 chữ

02-01-2024

Ở trong một căn phòng tráng lệ, một gã đàn ông mặc đồ ngủ nằm ở trên giường, chơi điện thoại.

“Vậy mà không tin ta, lần này ta phải tốn chút sức rồi, bất kể hắn muốn dược liệu như thế nào, ta cũng tìm được cho hắn.” Âu Dương Mặc nhìn điện thoại di động, tự lẩm bẩm, trên mặt hiện lên nụ cười.

Song, nụ cười trên mặt hắn lập tức cứng đờ lại.

Sau đó hắn lập tức điên cuồng đánh chữ đưa vào trong khung, nói “Ngươi điên rồi sao? Ở đây có hơn một ngàn loại dược liệu, làm sao ta tìm được chứ? Hơn nữa, mân coi lưu ly bảy màu trước đó của ngươi căn bản không chống đỡ được cái giá tiền này!!!”

Nhưng mà rất nhanh, sắc mặt Âu Dương Mặc dừng một chút, lại nhanh chóng xóa hết những chữ này đi, nhập vào một dòng tin nhắn khác.

Phi Huyền: “Người anh em, ở đây có hơn một ngàn loại dược liệu. Chỗ này của ta cũng không có nhiều như vậy. Hơn nữa, cho dù ta có, giá tiền cộng dồn lại cũng là một con số xa xỉ...”

Sau khi gửi tin nhắn xong, Âu Dương Mặc nằm ở trên giường, vò đầu.

Lần này hình như chọc tới chuyện phiền toái rồi.

Mặt Thú: “Không cần ngươi tìm được toàn bộ, ngươi chuẩn bị những loại ngươi có thể tìm được cho ta là được. Còn về tiền, ta cũng sẽ theo đó mà trả.”

Thấy dòng tin nhắn này, đầu tiên Âu Dương Mặc ngẩn ra, sau đó trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng.

Đây là một kẻ ngốc sao?

Sau đó, hắn lập tức đánh chữ: “Được, ta sẽ cố gắng tìm kiếm giúp ngươi.”

Mặt Thú: “Cảm ơn!”

Sau khi thấy tin nhắn, trên mặt Âu Dương Mặc nở một nụ cười, tên Mặt Thú này thật đúng là thú vị.

Lại còn là người có tiền.

“Reng reng reng...” cũng chính lúc này, một loạt tiếng chuông vang lên ở bên cạnh Âu Dương Mặc.

Âu Dương Mặc cầm chiếc điện thoại mang nhãn hiệu ở bên cạnh lên, ấn nghe điện thoại, trên mặt lộ ra vẻ ôn hòa nói: “Làm sao vậy? Bảo bối. Nhớ ta rồi? Bây giờ ta đang bận rộn, ngày mai tới nhà ngươi đi. Ừ, lúc ta làm việc, vẫn luôn nghĩ đến ngươi nha.”

Sau đó, hắn tán gẫu mấy câu, cúp điện thoại.

Tiếp theo, hắn lại lấy ra một chiếc điện thoại khác từ bên cạnh, hắn nhìn nhãn hiệu mặt sau điện thoại một chút, tìm dãy số duy nhất trong đó, nhấn gọi đi: “Này, cục cưng nhỏ, nhớ ta không? Ta vẫn luôn nghĩ tới ngươi nha.

Tối nay có thể không? Ừ, ta tới nhà ngươi làm chút chuyện.”

Cúp điện thoại, Âu Dương Mặc duỗi lưng mệt mỏi, rời giường.

Kéo rèm cửa sổ ra, một hoang mạc hiện ra ở trước mặt hắn.

Ở bên trong hoang mạc có hàng loạt tòa nhà được dựng lên.

Mà ở vùng gần chỗ hắn, rải rác binh lính đang tuần tra.

“Một ngày tốt lành, lập tức phải bắt đầu rồi.” Âu Dương Mặc nhìn cảnh tượng phía ngoài, đỡ eo của bản thân, trên mặt lộ ra nụ cười.

...

Tiểu Chiếu: “Mặt Thú tiểu đệ đệ, chỗ này của ta cũng có dược liệu linh năng, nếu không ta cũng giúp ngươi tìm xem?”

Mặt Thú: “Cảm ơn nha, ta sẽ dựa theo giá thị trường trả cho ngươi.”

Tô Bạch trả lời.

Tiểu Chiếu: “Không cần đâu, quan hệ giữa ta và ngươi trước giờ thế nào chứ, ta có thể đưa cho ngươi miễn phí.”

Thấy tin này, Tô Bạch hơi nhíu chân mày lại.

Hắn cảm thấy người tên Tiểu Chiếu này hình như hơi không đúng lắm, dường như đối xử với mình quá mức nhiệt tình.

Giống như đang mưu đồ gì đó với mình.

Tô Bạch hơi híp mắt lại, nhưng mà hắn biết, ảnh tử ở đây, mỗi người đều là người sống lại.

Phải nói rằng, lời nói của Tiểu Chiếu ngốc như vậy, hắn sẽ không tin.

Nếu thật sự coi mỗi người ở đây như đứa ngốc mà nói, vậy thì chết cũng không biết chết như thế nào.

Thậm chí đối phương mê luyến sắc đẹp của mình gì gì đó, Tô Bạch cũng chưa từng nghĩ tới.

Ngay cả mặt mình, đối phương cũng chưa từng thấy, lại mê luyến sắc đẹp của mình.

Đây là quá xem thường đối phương?

Lấy phỏng đoán trước mắt của Tô Bạch mà nói, hắn biết, đối phương là ảnh tử bên trong một trong những lão thành viên.

Ảnh tử như vậy, còn nguy cơ hiểm hơn nhiều so với đám người Hoa tuyết.

Nếu thật sự xem thường, rất có thể sẽ mất đi tính mạng!

Nghĩ tới đây, Tô Bạch lập tức đánh chữ, nói: “Không được, ta dùng giá gốc để mua.”

Nói xong, hắn tiếp tục mở bộ sách phương diện y học ra nghiên cứu.

Cái giá rẻ này, hắn sẽ không chuẩn bị chiếm đâu.

Thật ra thì nhiều khi, rất nhiều người cũng thích đồ rẻ, hoặc là đồ miễn phí.

Mà cũng chính vì như thế, một số xí nghiệp sẽ căn cứ vào loại tâm lý này, lúc công chiếm một cái ngành nghề, cũng sẽ đánh chiêu bài miễn phí, hoặc là chiêu bài giá rẻ, thu hút khách hàng đến chỗ của hắn.

Sau đó, sẽ làm cho những xí nghiệp khác trong ngành này phá sản.

Sau khi độc quyền cái ngành nghề này thành công, cái xí nghiệp này có thể dùng các loại phương thức vô khổng bất nhập, bán cho khách hàng một vài sản phẩm rác rưởi.

Mà khi đó, khách hàng vẫn không thể không nắm lỗ mũi mà nhận.

Mặc dù nói, cái ví dụ này cũng không thật sự thỏa đáng.

Nhưng mà, đạo lý trong đó thì như nhau.

Miễn phí, không chắc chắn là tốt nhất, mà còn rất có thể có độc.

Sau khi đêm đến, Tô Bạch dọn dẹp suy nghĩ của mình một chút, sau đó ngủ thật say.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Tô Bạch rời giường.

Sau khi rời giường, hắn ngửi thấy một mùi thơm ngát, sau đó lại thấy Thu Diệp đang nấu cháo.

Tô Bạch nhìn đồng hồ, khẽ lắc đầu.

Lần trước đột nhiên rời khỏi, đoán chừng bị Thu Diệp nhớ ở trong lòng rồi, cho nên mới thức dậy sớm.

“Meo ~ “Cửa mở ra, Tiểu Tội ngây thơ đi đến bên cạnh Tô Bạch, dùng đầu của mình cọ lên ống quần Tô Bạch.

“Ông chủ, con mèo này thật thân thiết với ngươi. Lúc theo ta còn không thèm để ý đến ta.” Thu Diệp quay đầu, nói với vẻ hâm mộ.

Tô Bạch nghe thấy thế, cười nói “Tính cách con mèo này như vậy đó.”

Nói xong, hắn ôm lấy Tiểu Tội, vuốt đầu nhỏ và cằm của đối phương.

“Khòooo...” Tiểu Tội phát ra tiếng khò khè từ giữa cổ họng, mắt nhỏ híp lại, tràn đầy hưởng thụ.

Tô Bạch triệt mèo, đi vào trong phòng để dược liệu, tìm một đoạn con nhện đỏ mà ngày hôm qua bấm còn dư lại, đút cho Tiểu Tội ăn.

Sau khi làm xong những thứ này, hắn đi tới phòng khách.

Lúc này, Thu Diệp đã chuẩn bị cháo xong xuôi.

Cháo là cháo thịt nạc rau xanh.

Cháo phải được nấu xong trước, thịt nạc cũng phải dùng dầu...ướp gia vị trước.

Thế nên bữa ăn sáng loại này, ít nhất phải chuẩn bị trước nửa tiếng mới được.

Từ đó cũng có thể nhìn ra được, Thu Diệp rất phí tâm tư.

“Người vất vả rồi.” Tô Bạch cười một tiếng với Thu Diệp, nói.

Nghe được lời này của hắn, Thu Diệp gãi đầu, nói: “Ông chủ không nên khách khí như vậy, đây là điều tôi nên làm.”

Tô Bạch lắc đầu, nói: “Ngươi ấy à, vẫn quá thật thà.”

Nói xong, hắn dừng một chút, nói: “Lần này, thời gian ta đi ra ngoài có thể sẽ tương đối lâu, ngươi ở nhà nhớ chú ý an toàn.”

“Vâng, ông chủ.” Thu Diệp gật đầu.

Cũng chính lúc này, Tô Bạch đột nhiên nghĩ đến gì đó, lại nói thêm: “Đúng rồi, còn nữa, trên lầu chính là bà lão kia, biết không? Lúc ngươi không có chuyện gì làm, có thể đi lại với nàng nhiều một chút, nàng ở một mình như thế, lẻ loi hiu quạnh thật đáng thương.”

Nghe được lời nói của hắn, Thu Diệp ngẩn ra, sau đó gật đầu nói: “Vâng, được, ông chủ.”

Tô Bạch gật đầu, sau đó bắt đầu ngồi ở trước bàn ăn húp cháo.

Để cho Thu Diệp đi lại với bà lão một chút, thật ra cũng không có ý gì khác.

Chỉ là muốn trước khi bà lão ra đi, có người làm bạn mà thôi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!